Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Bờ sông...












Không biết tự lúc nào, cái bờ sông ngọt ngào hương vị của loài rong làm nên cái tên bất hủ cho dòng sông đã trở thành bến hẹn hò. Ừ chắc lâu nay cái bến hẹn hò ấy cũng tự dưng buồn, tự dưng trống rỗng vì thiếu vắng một cặp đôi không thấy trở về. Một chút phong sương trên gương mặt đường xa cứ ngắm nhìn lặng lẽ những giọt buồn trên khóe mắt…và thế đấy, hoàng hôn nhẹ nhàng rơi…
Em yêu!
Lật ngửa bàn tay tình yêu vàng rộm, lập úp bàn tay nỗi nhớ sần sùi cứ thế và cứ thế anh lật lui lật tới hằng giờ, hằng ngày …để nghe ra nỗi nhớ em và yêu em biết dường nào…
Em yêu!
Biết mình chỉ đem đến cho em những những nỗi buồn, những đau khổ nhưng sao trái tim anh cứ khắc khoải bóng hình em. Có lẽ nào trong nỗi đau, hạnh phúc lại hiện diện mạnh mẽ và thường trực trong tâm hồn anh như vậy.
- Cám ơn em, đã nhỏ nhưng giọt nước mắt hạnh phúc lên trái tim khô cằn của đời anh.
văn viết lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét