Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Em ở bên tê dòng sông…


















Em đem đến cho anh một tình yêu trẻ trung và mảnh liêt. Một tình yêu mà mọi ngôn từ đành bất lực. Từ đôi mắt ướt mang hương vị mặn nồng của biển, đêm đầu tiên em đã chiếm lỉnh trái tim anh. Từ đó không một giây phút nào anh không nhớ em, nỗi nhớ vừa hoang vu vừa khắc khoải vừa thèm muốn một tình yêu đích thực trên cõi đời. Tình yêu ấy đã đến với những lo âu, những mong đợi…và hành trình phía trước vẫn mịt mù vẫn cô đơn …vẫn…những dấu chấm lửng chưa có câu trả lời!
Trong tận cùng sâu thẳm anh hiểu em cũng chính là anh hiểu mình…nhưng không muốn hiểu thêm.vì đơn giản chúng mình sợ mất nhau. Sợ xa nhau có phải thế không em!
Anh cầu trời! (cứ cho là ông trời có thật) – Thôi thì có xa nhau nhưng mãi mãi xin đừng mất nhau.
Chỉ một lần làm em rơi nước mắt, là anh vĩnh viễn thuộc về em rồi. Em đã làm anh chết lịm trong sự bàng hoàng khó tả. Chúng mình là của nhau, của những đam mê cháy bỏng em ơi!
Chiều nay, ngồi nhìn mưa. Một mùa mưa nữa sắp qua đi chỉ còn riêng anh với kỉ niệm chơi vơi trôi theo tiếng mưa buồn buồn…em bên tê dòng sông ở bên người... có thấy mưa không?

Văn viết lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét