Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

ĐÊM



Đêm, bỗng nhớ tiếng kêu khô khốc của cánh cửa, cái âm thanh lạ lùng bây giờ đối với anh nó xoay tròn nỗi nhớ, ngỡ ngàng như sợ đánh mất một nụ hồng nhẹ nhàng trên môi em - “buồn như con chuồn chuồn”.
Hình như ngày giờ ở Huế nó ngắn hơn, nó xoay tròn hơn, nó vuông vức hơn và nó cũng lẹ làng hơn, nó làm anh say sóng hơn nên anh yêu nhiều hơn. Những cái “hơn” cứ kéo dài như vô tận, nên không thể nào anh mất em!
Đêm, căn phòng như tổ chim, rúc rích những nụ hôn. Hạnh phúc tròn xoe chiếc má lúm đồng tiền em gói hồn anh nhốt vào chiếc lọ tình yêu, và từ đó anh không còn biết yêu ai nữa - ngoài em.
Đêm, với những ly rượu vang anh rót ngọt ngào lên môi em, những âm thanh lạ lùng ru giấc ngủ ngàn năm.

văn viết lộc

1 nhận xét: